KINH THÁNH THAY ĐỔI ĐỜI SỐNG
“Đường phố trở thành nhà của tôi”
Năm sinh: 1955
Nơi sinh: Tây Ban Nha
Quá khứ: Nghiện rượu và ma túy, hung bạo
ĐỜI SỐNG TRƯỚC ĐÂY
Có một số người phải mất thời gian dài mới rút ra bài học từ kinh nghiệm cay đắng của mình. Tôi là người như thế. Tôi sinh ra và lớn lên ở Barcelona, thành phố lớn thứ hai của Tây Ban Nha. Gia đình tôi sống trong vùng gọi là Somorrostro, nơi chiếm phần lớn các bãi biển của thành phố. Somorrostro là nơi khét tiếng có nhiều tội phạm và buôn bán ma túy.
Cha mẹ tôi có chín người con và tôi là con cả. Vì gia đình tôi rất nghèo, nên cha mẹ để tôi làm công việc lượm banh ở câu lạc bộ quần vợt địa phương. Lúc ấy, tôi mới mười tuổi và phải làm việc mười tiếng mỗi ngày. Do đó, tôi không thể đến trường như bao đứa trẻ cùng trang lứa. Khi được 14 tuổi, tôi bắt đầu làm thợ máy tại một cửa hàng kim loại.
Năm 1975, tôi được gọi nhập ngũ, là điều bắt buộc ở Tây Ban Nha. Vì muốn sống mạo hiểm, nên tôi tình nguyện tham gia Binh đoàn Lê dương Tây Ban Nha ở Melilla, một thuộc địa của Tây Ban Nha ở Bắc Phi. Trong thời gian đó, tôi sa vào việc nghiện rượu và ma túy.
Khi rời Binh đoàn, tôi trở lại Barcelona và lập một băng đảng. Chúng tôi ăn cắp bất cứ thứ gì có thể lấy được. Rồi chúng tôi bán những thứ ăn cắp được để có tiền mua ma túy. Tôi bắt đầu dùng loại ma túy LSD và amphetamine, cũng như đắm chìm trong cuộc sống vô luân, rượu chè và cờ bạc. Lối sống sa đọa này khiến tôi càng hung bạo hơn. Tôi luôn mang bên mình dao, rìu hay dao rựa, và tôi không bao giờ sợ phải dùng chúng khi cần thiết.
Một lần, tôi và băng đảng của mình đã ăn cắp xe hơi và bị cảnh sát truy đuổi. Cảnh tượng diễn ra như trong phim. Chúng tôi lái chiếc xe đã ăn cắp và đi khoảng 30 ki-lô-mét cho đến khi cảnh sát bắt đầu bắn chúng tôi. Cuối cùng, tài xế của chúng tôi đâm xe vào một nơi và chúng tôi bỏ chạy. Khi cha tôi biết được, ông đuổi tôi ra khỏi nhà.
Trong 5 năm tiếp theo, đường phố trở thành nhà của tôi. Tôi ngủ trước cửa, trên xe tải, ghế đá công viên và nghĩa địa. Thậm chí có một thời gian tôi sống trong hang động. Đời sống của tôi không có mục đích, và tôi cảm thấy sống hay chết không quan trọng nữa. Tôi nhớ là mình đã tự cắt cổ tay và cánh tay vì bị ảnh hưởng của ma túy. Đến nay những vết sẹo ấy vẫn còn.
CÁCH KINH THÁNH THAY ĐỔI ĐỜI SỐNG
Khi tôi 28 tuổi, mẹ tôi đi tìm tôi và kêu tôi về nhà. Tôi đã đồng ý và hứa với bà là tôi sẽ thay đổi đời sống mình. Dù vậy, phải mất một thời gian tôi mới thực hiện được lời hứa.
Vào một buổi chiều nọ, hai Nhân Chứng Giê-hô-va gõ cửa nhà tôi. Khi tôi đang nghe họ nói, từ trong nhà cha tôi hét lên bảo tôi đóng sầm cửa lại. Vì không thích nghe theo mệnh lệnh nên tôi quyết định lờ đi. Họ mời tôi nhận ba cuốn sách nhỏ và tôi vui vẻ nhận. Tôi đã hỏi nơi họ nhóm họp ở đâu và vài ngày sau, tôi đến Phòng Nước Trời.
Điều đầu tiên tôi để ý là cách ăn mặc gọn gàng của mọi người. Trái lại, tôi có tóc dài, râu ria xồm xoàm và quần áo luộm thuộm. Rõ ràng là tôi không thích hợp để vào trong nên tôi đã ở bên ngoài phòng họp. Nhưng tôi ngạc nhiên khi thấy Juan, một người quen trước đây và từng là thành viên thuộc băng đảng, mặc một bộ vét. Sau này, tôi biết được anh đã trở thành Nhân Chứng Giê-hô-va cách đây một năm. Sự có mặt của anh đã cho tôi sự tự tin cần thiết để vào trong và tham dự nhóm họp. Đời sống của tôi bắt đầu thay đổi từ đây.
Tôi nhận lời mời học Kinh Thánh và nhanh chóng nhận ra rằng nếu muốn được Đức Chúa Trời chấp nhận, tôi cần phải thay đổi bản tính hung hăng và lối sống vô luân. Không dễ để thay đổi. Tôi biết rằng để làm hài lòng Giê-hô-va Đức Chúa Trời, tôi cần “biến đổi tâm trí mình” (Rô-ma 12:2). Tôi rất cảm động trước lòng thương xót của Đức Chúa Trời. Dù có nhiều lỗi lầm, tôi cảm nhận là ngài cho tôi cơ hội để bắt đầu lại. Những điều mà tôi học về Giê-hô-va Đức Chúa Trời đã khắc sâu vào lòng tôi. Tôi tin chắc là có một Đấng Tạo Hóa quan tâm đến tôi.—1 Phi-e-rơ 5:6, 7.
Điều này thúc đẩy tôi bắt đầu thay đổi. Chẳng hạn, khi đề tài về thuốc lá được nêu ra trong buổi học Kinh Thánh, tôi tự nhủ: “Nếu Giê-hô-va Đức Chúa Trời muốn mình giữ thanh sạch và không ô uế trong mọi khía cạnh, thì những điếu thuốc này sẽ phải vứt đi” (2 Cô-rinh-tô 7:1). Thế là tôi vứt chúng vào sọt rác.
Tôi cũng cần ngưng dùng và bán ma túy. Điều này cần nhiều thời gian và nỗ lực hơn. Để đạt mục tiêu, tôi biết mình phải ngưng kết hợp với những người bạn trước đây. Sự ảnh hưởng của họ không giúp tôi tiến bộ về thiêng liêng. Tuy nhiên, với thời gian, tôi bắt đầu nương cậy nhiều hơn vào Đức Chúa Trời và sự giúp đỡ của những người bạn mới trong hội thánh. Họ thật sự yêu thương và quan tâm đến tôi, là điều trước đây tôi chưa bao giờ cảm nghiệm. Sau vài tháng, cuối cùng tôi cũng cắt đứt với ma túy và “mặc lấy nhân cách mới”, là điều giúp tôi được Đức Chúa Trời chấp nhận (Ê-phê-sô 4:24). Vào tháng 8 năm 1985, tôi báp-têm để trở thành Nhân Chứng Giê-hô-va.
LỢI ÍCH
Kinh Thánh đã cải thiện đời sống của tôi. Kinh Thánh giải thoát tôi khỏi lối sống đang dần hủy hoại cơ thể và nhân phẩm của tôi. Thật ra, có hơn 30 người bạn trước đây của tôi đã chết rất trẻ vì bệnh AIDS hay các bệnh liên quan đến ma túy. Tôi vui là mình đã áp dụng các nguyên tắc Kinh Thánh nên có thể tránh những hậu quả bi thảm như thế.
Tôi đã bỏ lại trong quá khứ các loại dao và rìu mà tôi mang bên mình khi còn là người trẻ hung bạo. Tôi chưa bao giờ hình dung là có một ngày, tôi sẽ mang bên mình cuốn Kinh Thánh và dùng Kinh Thánh để giúp người khác. Hiện nay, cả hai vợ chồng tôi đều là những Nhân Chứng Giê-hô-va phụng sự trọn thời gian.
Cha mẹ tôi không trở thành Nhân Chứng Giê-hô-va, nhưng họ quý những lợi ích mà tôi nhận được vì học Kinh Thánh. Thật ra, cha tôi đã bênh vực các Nhân Chứng trước tất cả đồng nghiệp của ông. Rõ ràng niềm tin mới của tôi đã mang lại sự thay đổi đáng chú ý và tốt đẹp hơn. Mẹ tôi thường nói rằng tôi nên học Kinh Thánh sớm hơn. Tôi hoàn toàn đồng ý với mẹ!
Kinh nghiệm trong cuộc sống dạy tôi rằng tìm kiếm sự thỏa mãn qua việc dùng ma túy và qua những thói hư khác là điều thật điên dại. Giờ đây, tôi thật sự thỏa nguyện khi giúp người khác biết đến sự dạy dỗ trong Lời Đức Chúa Trời, là sự dạy dỗ quả đã cứu mạng tôi.