Đi đến nội dung

Đi đến mục lục

Họ tình nguyện đến—Na Uy

Họ tình nguyện đến—Na Uy

Trước đây vài năm, vợ chồng anh Roald và chị Elsebeth có cuộc sống thoải mái tại Bergen, thành phố lớn thứ nhì của Na Uy. Lúc đó, hai anh chị gần 50 tuổi và trung thành tham gia các sinh hoạt của hội thánh địa phương cùng hai con là Isabel Fabian. Anh Roald là trưởng lão và chị Elsebeth là người tiên phong. Isabel và Fabian là những người công bố gương mẫu.

Tuy nhiên, vào tháng 9 năm 2009, gia đình này quyết định thử một điều hoàn toàn mới—rao giảng một tuần ở vùng hẻo lánh. Vợ chồng anh Roald và con trai là Fabian, lúc đó 18 tuổi, đi đến Nordkyn, một bán đảo thuộc địa hạt Finnmark, nằm phía trên vòng bắc cực. Tại làng Kjøllefjord, ba người làm thánh chức cùng những anh chị khác cũng đến vùng hẻo lánh này để rao giảng. Anh Roald kể: “Mấy ngày đầu, tôi rất hài lòng vì mình đã thu xếp công việc để tham gia hoạt động đặc biệt này trong trọn một tuần”. Nhưng cũng trong tuần đó, anh cảm thấy băn khoăn. Tại sao?

 MỘT CÂU HỎI BẤT NGỜ

Anh Roald kể tiếp: “Bỗng nhiên, anh Mario, một người tiên phong phụng sự ở Finnmark, hỏi chúng tôi có muốn chuyển đến thị trấn Lakselv để giúp hội thánh có 23 người công bố không”. Anh Roald lúng túng, không biết đáp thế nào. Anh giải thích: “Elsebeth và tôi cũng nghĩ đến việc phụng sự ở nơi có nhu cầu lớn hơn. Nhưng chúng tôi định làm điều đó khi các con đã sống tự lập”. Tuy nhiên, trong thời gian ngắn ở vùng hẻo lánh này, anh Roald thấy dân địa phương sẵn sàng học về Ðức Giê-hô-va. Họ cần được giúp đỡ ngay bây giờ, chứ không phải sau này. Anh Roald cho biết: “Câu hỏi [của anh Mario] làm tôi cảm thấy áy náy. Thậm chí, có vài đêm tôi không ngủ được”. Sau đó, anh Mario chở gia đình anh Roald đến Lakselv, thị trấn cách Kjøllefjord khoảng 240km về phía nam. Anh Mario muốn gia đình anh Roald tận mắt thấy hội thánh nhỏ ở đó.

Tại Lakselv, một trong hai trưởng lão địa phương là Andreas dẫn gia đình anh Roald đi tham quan khu vực đó và Phòng Nước Trời. Các anh chị trong hội thánh nồng nhiệt chào đón ba người khách và khuyến khích họ chuyển đến Lakselv để giúp đỡ. Anh Andreas mỉm cười nói rằng, anh đã sắp xếp cho anh Roald và Fabian có một cuộc phỏng vấn xin việc! Gia đình anh Roald sẽ quyết định thế nào?   

HỌ QUYẾT ÐỊNH THẾ NÀO?

Ngay lập tức, Fabian nghĩ: “Mình không muốn chuyển đến đây”. Nghĩ đến việc chia tay với các bạn thân trong hội thánh ở Bergen để chuyển đến thị trấn nhỏ này, anh không thấy hứng thú. Ngoài ra, anh chưa học xong nghề điện. Còn Isabel, lúc đó 21 tuổi, thì sao? Khi cha mẹ hỏi xem chị nghĩ sao về việc chuyển đến nơi có nhu cầu lớn hơn, chị háo hức nói: “Ðó chính là điều con muốn làm từ lâu rồi!”. Nhưng khi nghĩ lại, chị Isabel bắt đầu phân vân. Chị tự hỏi: “Chuyển như vậy có thật sự khôn ngoan không? Mình sẽ nhớ bạn bè không? Hay mình nên ở lại hội thánh mình? Ở đây thoải mái và yên bình mà”. Chị Elsebeth phản ứng ra sao? Chị nói: “Tôi cảm thấy như Ðức Giê-hô-va đã giao nhiệm vụ cho gia đình chúng tôi, nhưng tôi cũng hơi tiếc ngôi nhà mới sửa và những đồ đạc mà chúng tôi mua sắm trong 25 năm qua”.

Chị Elsebeth và con gái là Isabel

Khi tuần đặc biệt kết thúc, anh Roald và gia đình về Bergen, nhưng họ tiếp tục nghĩ về các anh chị ở Lakselv, cách đó khoảng 2.100km. Chị Elsebeth kể: “Tôi cầu nguyện với Ðức Giê-hô-va nhiều lần. Tôi cũng giữ liên lạc với các bạn mới ở đó qua việc trao đổi kinh nghiệm và những tấm hình”. Anh Roald nói: “Tôi cần thời gian để quen dần với ý tưởng chuyển đi. Ngoài ra, tôi cũng phải cân nhắc về mặt tài chính, xem chúng tôi có thể thực hiện kế hoạch này không. Chúng tôi sẽ sống như thế nào? Tôi cầu nguyện nhiều, bàn bạc với gia đình và hỏi ý kiến của những anh có kinh nghiệm”. Anh Fabian kể: “Càng nghĩ tôi càng thấy không có lý do để từ chối. Tôi thường xuyên cầu nguyện với Ðức Giê-hô-va, và càng ngày ước muốn chuyển đến đó càng mạnh hơn”. Isabel thì sao? Chị bắt đầu làm tiên phong tại Bergen để có thể sẵn sàng nếu gia đình quyết định chuyển đi. Chị cũng dành nhiều thời gian cho việc học hỏi cá nhân. Sáu tháng sau, chị đã sẵn sàng để chuyển đến Lakselv.

TỪNG BƯỚC MỘT TIẾN ÐẾN MỤC TIÊU

Khi có ước muốn phụng sự ở nơi có nhu cầu lớn hơn, cả gia đình bắt đầu thực hiện những bước để đạt được mục tiêu này. Ở Bergen, anh Roald có một công việc anh yêu thích với lương khá cao, nhưng anh xin nghỉ việc trong một năm. Thay vì cho anh nghỉ, công ty đề nghị anh tiếp tục làm việc bán thời gian: làm hai tuần, nghỉ sáu tuần. Anh Roald cho biết: “Thu nhập ít hơn nhiều, nhưng không sao, chúng tôi vẫn xoay xở được”.

Chị Elsebeth kể: “Chồng giao cho tôi việc tìm nhà ở Lakselv cũng như cho thuê nhà ở Bergen. Dù mất khá nhiều thời gian và công sức, nhưng cuối cùng chúng tôi đã làm được. Một thời gian sau, các con tìm được việc làm bán thời gian và giúp chúng tôi trang trải chi phí ăn uống và đi lại”.

Isabel chia sẻ: “Vì nơi chúng tôi chuyển đến là thị trấn nhỏ nên tôi khó tìm việc để có thể làm tiên phong. Ðôi lúc, tôi nghĩ là mình sẽ không bao giờ có việc”. Dù vậy, chị đã có đủ chi phí để trang trải bằng cách chấp nhận bất cứ công việc bán thời gian  nào. Chị làm tới chín công việc trong một năm đầu! Còn Fabian thì sao? Anh cho biết: “Ðể có chứng chỉ thợ điện, tôi phải qua một thời gian thực tập. Tôi làm điều đó tại Lakselv. Sau đó, tôi thi đậu và tìm một công việc bán thời gian về ngành điện”.

CÁCH MỘT SỐ ANH CHỊ KHÁC MỞ RỘNG THÁNH CHỨC

Anh Marelius và chị Kesia rao giảng cho một người Sami ở Na Uy

Vợ chồng anh Marelius và chị Kesia cũng có ước muốn phụng sự ở nơi có nhu cầu lớn hơn. Anh Marelius, hiện nay 29 tuổi, cho biết: “Những bài giảng trong hội nghị và những màn phỏng vấn của các anh chị tiên phong khiến tôi nghĩ đến việc mở rộng thánh chức”. Nhưng đối với Kesia, hiện 26 tuổi, việc phải xa bà con thân thích là điều rất khó. Chị nói: “Chỉ nghĩ đến việc ở xa người thân yêu thì tôi đã thấy sợ rồi”. Bên cạnh đó, anh Marelius đang làm việc trọn thời gian để trả tiền ngân hàng cho nhà họ đã mua. Hai anh chị nhiều lần cầu xin Ðức Giê-hô-va giúp họ thực hiện những thay đổi cần thiết, và với sự trợ giúp của ngài, họ đã thành công. Trước tiên, họ dành nhiều thời gian hơn cho việc học hỏi cá nhân. Sau đó, họ bán nhà, nghỉ việc và chuyển đến thành phố Alta ở miền bắc Na Uy vào tháng 8 năm 2011. Ðể có đủ tiền làm tiên phong, anh Marelius làm kế toán và chị Kesia làm trong một cửa hàng.

Anh Knut và chị Lisbeth, một cặp vợ chồng ngoài 30 tuổi, rất cảm động khi đọc những kinh nghiệm trong sách Niên giám về những anh chị phụng sự ở nơi có nhu cầu lớn hơn. Chị Lisbeth cho biết: “Những kinh nghiệm này khiến chúng tôi nghĩ đến việc phụng sự ở nước khác, nhưng tôi băn khoăn không biết một người tầm thường như mình có thể làm được điều đó không”. Dù vậy, hai anh chị vẫn thực hiện những bước để tiến đến mục tiêu. Anh Knut kể: “Chúng tôi bán căn hộ chung cư, rồi sống chung với mẹ tôi để tiết kiệm. Sau đó, để ‘nếm thử’ việc phụng sự trong cánh đồng ‘nước ngoài’, chúng tôi kết hợp với một hội thánh tiếng Anh tại Bergen, ở đó chúng tôi sống chung với mẹ của Lisbeth”. Chẳng bao lâu, anh Knut và chị Lisbeth đã sẵn sàng chuyển đến một nơi có nhu cầu lớn hơn. Họ chuyển đến đâu? Uganda! Mỗi năm, họ về Na Uy hai tháng để làm việc. Nhờ vậy, họ có đủ tiền để sống và rao giảng trọn thời gian tại Uganda trong mười tháng còn lại.

“KHÁ NẾM THỬ XEM ÐỨC GIÊ-HÔ-VA TỐT-LÀNH DƯỜNG BAO!”

“Gia đình tôi gắn bó với nhau hơn”.—Anh Roald

Tinh thần tình nguyện của những anh chị này mang lại kết quả nào? Anh Roald cho biết: “Tại vùng hẻo lánh này, chúng tôi có thể dành nhiều thời gian cho nhau hơn khi ở Bergen. Gia đình tôi gắn bó với nhau hơn. Ðược thấy các con tiến bộ về thiêng liêng là một ân phước. Ngoài ra, chúng tôi có quan điểm thăng bằng hơn về vật chất. Của cải vật chất không quan trọng như chúng tôi tưởng”.

Chị Elsebeth quyết định học một ngôn ngữ mới. Tại sao? Vì khu vực của Hội thánh Lakselv bao gồm  làng Karasjok, nơi có đông người Sami sinh sống. (Người Sami là dân tộc bản địa sinh sống tại những vùng ở miền bắc của Na Uy, Thụy Ðiển, Phần Lan và Nga). Ðể dễ chia sẻ tin mừng với những người dân tộc này, chị Elsebeth tham gia một khóa học tiếng Sami. Giờ đây, chị có thể trò chuyện được trong ngôn ngữ này bằng những câu đơn giản. Chị cảm thấy thế nào về khu vực mới của chị? Chị Elsebeth tươi cười nói: “Tôi có sáu học hỏi Kinh Thánh. Không đâu tốt hơn nơi này!”.

Hiện nay, Fabian làm tiên phong và phụ tá hội thánh. Anh cho biết anh và chị gái đã giúp được ba người trẻ tham gia nhiều hơn vào các hoạt động của hội thánh. Giờ đây, cả ba người đó đều tham gia thánh chức đều đặn, hai người đã báp-têm và làm tiên phong phụ trợ trong tháng 3 năm 2012. Một trong ba em đã cám ơn Fabian và Isabel giúp em vững mạnh trở lại, vì trước đây em đã rời xa Ðức Giê-hô-va. Fabian nói: “Nghe em ấy nói vậy, tôi rất cảm động. Thật vui khi có thể giúp người khác!”. Isabel nhận xét: “Làm thánh chức ở đây, tôi thật sự ‘nếm thử sự tốt-lành của Ðức Giê-hô-va’” (Thi 34:8). Chị nói tiếp: “Không chỉ có thế, phụng sự ở đây còn rất thú vị!”.

Dù sống đơn giản hơn trước, nhưng anh Marelius và chị Kesia cảm thấy thỏa nguyện hơn nhiều. Hội thánh, nơi họ chuyển đến, hiện giờ có 41 người công bố. Anh Marelius nói: “Khi nhìn lại và thấy đời sống chúng tôi thay đổi thế nào, tôi được khích lệ rất nhiều. Chúng tôi tạ ơn Ðức Giê-hô-va vì đã cho chúng tôi phụng sự ở đây với tư cách là người tiên phong. Không điều gì thỏa nguyện hơn”. Chị Kesia bổ sung: “Tôi đã học cách tin cậy Ðức Giê-hô-va nhiều hơn, và ngài đã chăm sóc chúng tôi rất chu đáo. Tôi cũng thấy là khi sống xa nhà, những lúc gia đình sum họp có ý nghĩa hơn. Tôi không hề hối tiếc về quyết định của chúng tôi”.

Anh Knut và chị Lisbeth giúp một gia đình ở Uganda học Kinh Thánh

Còn anh Knut và chị Lisbeth cảm thấy thế nào khi sống ở Uganda? Anh Knut công nhận là điều kiện sống ở đây không giống ở quê nhà. Chuyện mất điện, mất nước và đau bụng xảy ra như cơm bữa. Nhưng anh nói: “Dần dần, chúng tôi đã thích nghi với môi trường sống và văn hóa ở đây”. Còn về thánh chức, anh nói: “Chúng tôi muốn có bao nhiêu học hỏi Kinh Thánh đều được”. Chị Lisbeth nói: “Cách nhà chỉ nửa tiếng có những khu vực mà tin mừng chưa bao giờ được rao giảng. Khi chúng tôi đến đó, người ta đang đọc Kinh Thánh và muốn chúng tôi hướng dẫn họ. Ðược dạy thông điệp Kinh Thánh cho những người khiêm nhường như vậy là một niềm vui không gì sánh bằng!”.

Hẳn Chúa Giê-su Ki-tô, Vị Lãnh Ðạo của chúng ta, vui mừng biết bao khi thấy công việc ngài khởi xướng ngày càng lan rộng khắp trái đất! Tất cả dân sự của Ðức Chúa Trời cũng vui mừng khi được tình nguyện góp phần vào việc thi hành mệnh lệnh của Chúa Giê-su là ‘dạy dỗ muôn dân trở thành môn đồ của ngài’.—Mat 28:19, 20.