Đến gần Đức Chúa Trời đã lấy làm tốt thay cho tôi
Khi được chín tuổi, tôi đã ngừng phát triển. Đó là điều xảy ra cách đây 34 năm tại Bờ biển Ngà, và hiện nay tôi thậm chí chỉ cao 1m. Khi cha mẹ thấy rằng tôi sẽ không cao thêm nữa, họ đã khuyến khích tôi làm việc chăm chỉ để tôi không luôn nghĩ về chiều cao của mình. Tôi đã dựng một quầy bán hoa quả ở trước nhà và trưng bày tươm tất, nhờ đó thu hút nhiều khách hàng.
Dĩ nhiên, chăm chỉ làm việc đã không làm thay đổi mọi thứ. Tôi vẫn rất lùn và phải vật lộn ngay cả với những điều đơn giản trong đời sống, chẳng hạn như chiều cao của quầy bán hàng. Mọi thứ dường như được thiết kế cho những người cao gần gấp đôi so với tôi. Tôi cảm thấy thương hại cho chính mình, nhưng điều đó đã thay đổi khi tôi 14 tuổi.
Một ngày nọ có hai chị Nhân Chứng mua trái cây và sau đó họ bắt đầu học hỏi Kinh Thánh với tôi. Chẳng bao lâu sau, tôi đã nhận ra rằng việc biết Đức Giê-hô-va và ý định của ngài quan trọng hơn nhiều so với tình trạng thể chất của mình. Điều này đã giúp ích tôi. Thi-thiên 73:28 đã trở thành câu Kinh Thánh mà tôi yêu thích. Phần đầu của câu đó nói: “Lấy làm tốt thay cho tôi đến gần Đức Chúa Trời”.
Gia đình tôi chuyển đến nước Burkina Faso một cách khá đột ngột, và đời sống của tôi đã thay đổi chóng mặt. Trong khu xóm cũ ở Bờ biển Ngà, mọi người đã quen với việc nhìn thấy tôi bên cạnh quầy hoa quả. Nhưng tại môi trường mới, tôi là một kẻ xa lạ, và đối với nhiều người, tôi trông thật lạ lùng. Người ta cứ dán mắt vào tôi. Tôi đã phản ứng lại bằng cách ở yên trong nhà suốt nhiều tuần. Rồi tôi nhớ lại rằng đến gần Đức Giê-hô-va thật tốt cho tôi. Tôi viết thư cho văn phòng chi nhánh của Nhân Chứng Giê-hô-va và họ đã gửi đến một người thích hợp. Đó là một giáo sĩ tên Nani, chị ấy đến thăm tôi bằng chiếc xe máy.
Trong khu xóm mà tôi sinh sống, những con đường cát luôn trơn trợt, và chúng trở nên lầy lội vào mùa mưa. Chị Nani ngã xe không biết bao nhiêu lần khi đến học hỏi với tôi, nhưng chị ấy đã không nhụt chí. Rồi chị đề nghị đưa tôi tham dự các buổi nhóm họp. Tôi nhận ra rằng điều đó có nghĩa là mạo hiểm ra khỏi nhà và chịu đựng những ánh nhìn chằm chằm của người khác. Hơn nữa, chở tôi theo sẽ thêm sức nặng cho một chiếc xe máy vốn đã khó lái. Dù vậy, tôi đã nhận lời khi nhớ đến phần thứ hai của
câu Kinh Thánh yêu thích: “Tôi nhờ Chúa Giê-hô-va làm nơi nương-náu mình”.Thỉnh thoảng chị Nani và tôi bị ngã nhào xuống bùn, nhưng để đến được các buổi nhóm họp thì cũng đáng công. Thật là một sự tương phản giữa những nụ cười yêu thương tại Phòng Nước Trời với những ánh mắt chằm chằm bên ngoài mà tôi phải nhận! Chín tháng sau, tôi đã báp-têm.
“Đặng thuật lại hết thảy các công-việc Ngài” là phần thứ ba của câu Kinh Thánh mà tôi yêu thích. Tôi biết rằng tham gia thánh chức sẽ là thử thách lớn nhất của mình. Tôi vẫn nhớ lần đầu khi đi rao giảng từng nhà. Người lớn cũng như trẻ nhỏ đều nhìn chằm chằm vào tôi, lẽo đẽo theo tôi và bắt chước dáng đi của tôi. Điều đó thật sự làm tôi tổn thương, nhưng tôi đã luôn nhắc mình nhớ rằng họ cũng cần địa đàng giống như tôi vậy. Thế nên, tôi tiếp tục kiên trì.
Để làm cho mọi việc dễ dàng hơn, tôi đã có một chiếc xe ba bánh đạp bằng tay. Người bạn đồng hành trong thánh chức đẩy tôi lên dốc, sau đó nhảy lên chiếc xe khi chúng tôi có đà xuống dốc. Thánh chức rao giảng, mới đầu là thử thách, đã trở thành một nguồn vui lớn đến mức vào năm 1998 tôi đã gia nhập hàng ngũ tiên phong đều đều.
Tôi đã điều khiển nhiều cuộc học hỏi Kinh Thánh và bốn người trong số đó đã báp-têm. Ngoài ra, một người em gái của tôi cũng chấp nhận sự thật! Được nghe về sự tiến bộ của những người khác thường làm tôi phấn chấn lên vào đúng lúc tôi cần sự khích lệ. Một ngày nọ khi đang bị sốt rét, tôi nhận được một lá thư từ Bờ biển Ngà. Trước đó, tôi đã bắt đầu một cuộc học hỏi Kinh Thánh trước cửa nhà với một nam sinh viên ở Burkina Faso và chuyển học hỏi ấy cho một anh Nhân Chứng. Sau đó học viên này đã chuyển tới Bờ biển Ngà. Tôi vui mừng biết bao khi biết rằng anh đã trở thành một người công bố chưa báp-têm!
Tôi chu cấp cho bản thân bằng cách nào? Một tổ chức giúp đỡ người khuyết tật đã đề nghị dạy tôi may vá. Một người hướng dẫn đã để ý đến thói quen làm việc của tôi và nói: “Chúng tôi nên dạy chị làm xà bông”. Họ đã làm thế. Tôi làm xà bông giặt và xà bông cho gia đình tại nhà. Người ta thích xà bông tôi làm và giới thiệu cho người khác. Tôi tự đi giao hàng bằng một chiếc xe máy ba bánh.
Đáng tiếc là vào năm 2004, cột sống bị biến dạng đã khiến tôi đau đến mức tôi đành phải ngưng làm tiên phong. Dù vậy, tôi vẫn thường xuyên tham gia thánh chức.
Người ta nói rằng tôi được biết đến bởi nụ cười của mình. Tôi có mọi lý do để vui mừng vì đến gần Đức Chúa Trời đã lấy làm tốt thay cho tôi.—Do chị Sarah Maiga kể lại.